Thứ Ba, 8 tháng 12, 2015

[SƯU TẦM] QUÁN NHỎ (Mức độ: 3)

Sài Gòn những ngày cuối năm, dẫu là thành phố phương nam quanh năm nắng ấm, nhưng một chút gió heo mây, một chút làn hơi lạnh cũng làm cho người ta thấy mùa đông. Sài Gòn không có buổi tối, người Sài Gòn hầu như không ngủ vào ban đêm. Họ ngủ vào buổi sáng, để cho những con đường thông thoáng hơn. Hoàng My thả hồn vào những con phố khi chiếc xe chạy bon bon trên đường. Đó là một chiếc Camry đen bóng, và một người tài xế già, nhưng thời gian không làm mất đi cái phong độ của thời trai trẻ của ông. Những ngày này, Uber là một chủ đề nóng hổi để mọi người bàn luận, và Hoàng My cũng không nằm ngoài số đó. Là một người trẻ với chiếc điện thoại luôn kết nối internet, thay vì gọi đến tổng đài taxi, cô online, chọn điểm đến, chọn tài xế, chọn xe, và lên đường. Giữa nhiều lựa chọn, tất nhiên là cô chọn Camry, và một người tài xế già cho yên tâm. Với một cô gái xinh đẹp, thì điều quan trọng là luôn phải nên cẩn thận với những gã đàn ông.
Cô đi mạnh giỏi! Người tài xế già tận tụy, sau khi mở cửa cho cô bước xuống, lấy hành lý từ phía sau cốp xe, kéo sẵn tay kéo của valy không quên chào cô theo cách của một người quản gia chào cô chủ của mình.
Sân bay Tân Sơn Nhất lúc 5 giờ sáng, người xe vẫn rất nhộn nhịp, tất cả mọi người đều có công việc để làm. Lúc này, trên trời hàng chục chuyến bay đang chao lượn chờ huấn lệnh hạ cánh của kiểm soát không lưu. Bên dưới, những chiếc taxi hối hả đón trả khách, và những người lữ hành như cô thì vừa bước vừa miên man về những cung đường sắp tới. Khoác trên mình chiếc váy caro, tất đen, giầy cao gót và chiếc áo đỏ mùa đông ấm áp, chỉ có chiếc khăn choàng màu tím là dấu hiệu duy nhất để người khác nhận biết cô là một kẻ lữ hành. Đây là chuyến đi đầu tiên của cô, sau bao nhiêu năm ấp ủ, cô quyết định ra đi một mình. Không bạn đồng hành, chỉ có một cuốn sổ tay ghi chép đầy đủ những địa chỉ khách sạn, quán ăn, và cả những số điện thoại của một vài phượt thủ, những người sẵn sàng chia sẻ cho cô những kinh nghiệm khi đi đến một vùng đất xa lạ mà cô vừa kịp làm quen trên những diễn đàn du lịch.
Cô chăm chú nghe tiếp viên trưởng hướng dẫn an toàn bay. Đứng giữa hai hàng ghế, cô bé tiếp viên hàng không với gương mặt trắng hồng hướng dẫn hành khách cách sử dụng dây an toàn, áo phao và mặt nạ dưỡng khí. Miệng cô luôn cười tươi, nhưng cánh tay thì hoạt động đều răm rắp. Họ là những người chuyên nghiệp, và nụ cười đó, cũng chuyên nghiệp. Giống như cô!
 Cuộc sống ai cũng đeo cho mình một chiếc mặt nạ. Với cô, chiếc mặt nạ đó là nụ cười. Gia đình, bạn bè nhìn cô với hình dáng của một cô sinh viên thông minh, luôn hoàn thành những bài thi với điểm số cao vút, và gương mặt khả ái luôn giữ một nụ cười dịu ngọt. Nhưng có ai biết rằng, ẩn sâu trong nụ cười đó, trong đôi mắt đó, là những cơn bão. Âm thầm, lặng lẽ, nhưng với nguồn năng lượng khủng khiếp, nó đang sục sôi trong cô, như dòng dung nham chờ ngày tuôn chảy.
Máy bay từ từ chạy ra đường băng. Hầu như mọi người đều tập trung cao độ, những tiếng ping báo hiệu khi máy bay bắt đầu cất cánh như rõ ràng hơn. Cô chăm chú nhìn bên khung cửa sổ, ngắm chiếc cánh tà từ từ vươn dài ra sau để tăng diện tích cánh. Là một cô gái thông minh, đam mê toán, vật lý từ nhỏ, cô nhanh chóng nhận ra phi công đang cố gắng nâng diện tích cánh càng nhiều càng tận dụng lực nâng Joukowski để đưa máy bay vút lên cao. Cô thầm thì, tôi đọc được anh rồi, anh bạn trẻ. Tôi biết anh nghĩ gì. Cô thích đọc suy nghĩ của người khác, cũng nhiều như cái ham muốn mãnh liệt muốn có một người đọc được duy nghĩ của mình. Đó là điều cô luôn tìm kiếm. Nhưng ham muốn càng mãnh liệt bao nhiêu, thì cô càng tạo ra cho mình nhiều rào cản bấy nhiêu. Đọc được suy nghĩ của ta đâu có dễ. Cô muốn tìm một người đàn ông thật bản lĩnh có thể đọc được mình. Bao nhiêu năm nay, cô vẫn mong chờ.
Từ năm lớp sáu, cô đã làm quen với những truyện manga Nhật Bản. Cô luôn bị kích thích khi gặp những anh chàng điển trai có thể kiểm soát các cô gái. Thời gian qua nhanh, những năm cấp ba chợt tới. Cô gái trẻ đã lớn, với những đường cong nóng bỏng, như muốn xé toang chiếc áo dài trắng tinh khôi cô đang mặt để vươn vào những đôi mắt ham muốn của những đứa con trai cùng lớp.
Và có những đứa con gái nữa. Cô biết điều đó.
Hoàng My là một cô gái độc lập, độc lập trong suy nghĩ, độc lập trong hành động. Cô biết cô khác mọi người, vì họ quá giống nhau. Mối tình đầu của cô trôi qua nhanh, nhanh đến nỗi cô còn chưa kịp tận hưởng những ham muốn nhục dục cho lần đầu tiên của mình. Cô đã dâng hiến đời con gái của mình cho một anh bạn học trên hai khóa. Hai đứa yêu nhau, hôn nhau, rồi ngỡ ngàng khám phá cơ thể nhau. Đó là một kỷ niệm đáng nhớ. Nhưng cô đòi hỏi nhiều hơn thế, trước cái đêm hôm đó, cô đã mường tượng cho mình những điều tuyệt vời, diệu kỳ hơn.
Tình yêu đầu qua mau, khi cô chợt nhận ra, đàn ông nghiêm túc thì cô không yêu. Với bọn con trai, cô có thể bắt chúng làm tất cả những điều cô muốn. Nhưng điều cô cần là một người đàn ông, người có thể đọc được suy nghĩ của cô, người có thể trói buộc cô, cô luôn bị kích thích mỗi khi tìm cách vùng vẫy giữa muôn ngàn trói buộc. Đó là một niềm đam mê khám phá, người ta đi đến tận cùng trái đất để làm gì, không phải là những điều mới mẻ, vì trước họ đã có biết bao nhiêu người đã đi rồi. Có chăng, họ đi là để khám phá bản thân mình. Cũng như cô, cô khám phá bản thân mình trong những trói buộc của nhục vọng, của những cái hôn, những phút giây miên man tình ái, và cả những sợi dây.
Tín hiệu cài dây an toàn bật sáng, máy bay chuẩn bị hạ cánh. Bên khung cửa sổ, từng cụm mây thong thả trôi nhanh. Ở phía trên này, những đám mây thật nhỏ bé. Máy bay bắt đầu lượn quanh, cô có thể nhìn thấy vạch mũi tên báo hiệu điểm đầu của đường băng. Cô chú ý để cảm nhận từng chi tiết nhỏ nhặt, tiếng rít của bánh xe khi chạm vào đường băng, cái nhún nhẹ khi toàn bộ trọng lượng máy bay được đặt bào bánh sau, và bánh trước từ từ chạm đất. Cả những chiếc cánh tà bây giờ không còn kéo dài ra phía sau nữa, mà chống thẳng lên để tăng lực cản giúp máy bay dừng lại.
Khi cô đứng dậy, mở ngăn hành lý để lấy chiếc vali xinh xắn của mình thì bất ngờ có một bàn tay đỡ lấy, đưa nó xuống thật nhẹ nhàng. Anh lấy giúp em nhé. Không cần phải suy nghĩ nhiều, cô nở nụ cười quen thuộc, thầm nói nhẹ: cảm ơn anh.
Em đi đâu?
Em đi Hội An.
Đà Nẵng và Hội An cách nhau hơn chục cây số, em có dự định gì chưa?
Chắc là em sẽ đi xe bus.
Hay là em đi chung với anh, anh cũng đi Hội An.
Cả hai cùng trò chuyện khi một tay anh giúp cô kéo chiếc valy, tay còn lại cầm chiếc túi nhỏ của mình. Cô chăm chú quan sát từng động tác của anh. Trong lòng thầm nghĩ, chàng trai ơi, nếu trong chiếc vali này có ma túy thì chàng lãnh đủ nhé, em không chịu trách nhiệm đâu.
Hai người trẻ nhanh chóng làm quen trên chặng đường từ sân bay về Hội An. Anh làm việc cho một NGO đang giúp người dân bảo vệ di sản Mỹ Sơn. Đoạn đường qua mau khi cô bị anh cuốn hút vào câu chuyện của mình.
          Ở Sài Gòn, em có biết đường Huyền Trân Công Chúa không?
          Dạ, em có biết, đường này vào buổi tối đông vui, nhộn nhịp lắm. Cô nói với anh với cái nhìn bí hiểm, về những cô gái đang đứng chờ khách ở đây mỗi đêm.
          Cô không ngạc nhiên tý nào khi anh vẫn không nhận ra, khi anh tiếp tục câu chuyện của mình. Người Việt mình có câu: Châu Ô Châu Rí vuông ngàn dặm, một gái Huyền Trân đáng mấy quan. Mình đang ở trên Châu Ô, Châu Rí đó em. Vùng đất này ngày xưa là của người Chiêm Thành. Trải qua ngàn năm dâu bể, phía trước những bước chân mở cỏi vào phương nam là cuộc trốn chạy của người Chiêm, họ lần lượt bỏ Mỹ Sơn, Đồ Bàn, Ponagar, và tận vùng đất Panduranga khô cằn sỏi đá để sinh sống. Ở văn phòng của anh, có mấy ông người Pháp, ổng cứ tiếc nuối hoài chuyện ngày xưa người Pháp giúp dân mình biết bao nhiêu, sau lại chạy theo Mỹ, để nó ném bom tan nát Mỹ Sơn.
          Là một cô gái thiên về những môn tự nhiên, nhưng không phải cô bỏ qua các môn xã hội. Khi bạn bè học lịch sử chỉ để cố nhớ những sự kiện đã diễn ra, thì cô lại học sử theo một cách khác, là để biết vì sao những sự kiện lại xảy ra như vậy. Cô phản bác ngay với anh.
Không, người Pháp không giúp Việt Nam, dẫu cho họ để lại nhiều di sản, những công trình kiến trúc tuyệt đẹp, nhưng điều đó không nói lên họ giúp dân mình. Đó chỉ là một cuộc xâm lược của họ mà thôi. Xâm lược bằng chiến tranh hay xâm lược bằng văn hóa thì cũng như nhau.
          Anh trầm ngâm không nói. Chiếc taxi dừng lại tại một nhà nghỉ nằm sâu trong phố cổ mà cô đã đặt trước. Anh hỏi xin cô số điện thoại, cô trả lời nhẹ nhàng phía bên ngoài cánh cửa: Hội An nhỏ lắm, nếu có duyên, mình sẽ gặp nhau.
         
*
**
         
Hoàng My tận hưởng cái lạnh tê tái của Hội An. Trên phố người đi tấp nập, từng cặp đôi dìu dặt đưa nhau đến cuối con đường. Sinh ra và lớn lên ở Nha Trang rồi vào Sài Gòn trọ học, cô vẫn không quên cách bảo vệ đôi chân trước cái lạnh khắc nghiệt của Hội An. Thật là dễ dàng nếu như mặc jean và áo ấm, nhưng cô thích mặt váy. Đó là lý do trước chuyến đi cô đã đặt hàng cho mình những chiếc quần tất ấm cúng, với chiếc váy ngắn, sau lớp tất đôi chân của cô vẫn không chịu e thẹn sau cái lạnh của mùa đông. Nhẹ nhàng, kín đáo nhưng vẫn gợi cảm. Chiếc áo  khoác đỏ và mái tóc xoăn dài giúp cô nổi bật hơn. Các chàng trai trên phố sẽ chú ý đến cô, vì cô xinh đẹp, và đi một mình.
          Chào em, chúng ta lại gặp nhau.
          Ôi, chào anh, chúng mình thật có duyên.
          Em ăn tối chưa, anh mời em buổi tối nhé.
          Hai người thả bộ dọc sông Hoài, ghé vào một quán ăn trước hiên nhà cổ. Họ ăn tối và uống rượu cùng nhau. Họ trao nhau những cái nhìn, nói với nhau biết bao nhiêu câu chuyện.
          Cảm ơn em vì đã đến Hội An, và cảm ơn Hội An nhỏ bé, đã không giấu em vào lòng, để anh gặp em.
          Trời ơi, cô đã thực sự bị anh choáng ngợp. Một cô gái trẻ hừng hực sức sống như cô sẽ làm gì vào đêm nay, giữa Hội An, một mình?
          Người chếch choáng hơi men, cô về phòng của anh. Một phòng hạng sang trong resort hướng biển thơ mộng. Anh đặt cô vào chiếc giường trắng tinh, khi những bức màn vẫn còn đung đưa trong gió. Anh đặt vào cô một nụ hôn, khi ngọn nến vẫn lung linh, và mùi tinh dầu lavender thoang thoảng.
          Em có thấy không, tất cả mọi thứ đều đưa ta đến với nhau.
          Anh là một người đàn ông điềm đạm. Anh vội vàng mơn trớn đôi chân cô, khẽ chạm nhẹ vào đôi mông săn chắc. Anh đặt nụ hôn lên bờ ngực của cô. Những mạnh máu trong người cô như co rút lại, để tiếng đập của trái tim thêm nặng nề hơn.
          Thình thịch, thình thịch. Những mạch máu đang căng lên, đôi bờ ngực phập phồng. Nhục vọng của cô sục sôi, nhưng nó đang bị những lớp áo kìm hãm. Cơ thể của cô như bị bó sát hơn. Trong cô, hiện lên cảm giác bị trói buộc quen thuộc. Cô vùng vẫy để tuôn ra, nhưng càng cố vùng vẫy, cảm giác ấy càng mãnh liệt hơn.
          Cô không thể dừng lại, khi một cách chầm chậm, anh xiết mạnh hai bàn tay vào giữa hai bắp đùi, đưa lên hai bên hông, hai đôi tay nhanh chóng vạch chiếc quần lót đỏ xinh ra hai bên. Để đôi tay ở đó, anh hôn cô đắm đuối. Anh vẫn chưa chịu cởi áo cho cô. Là do anh, hay là mùi Chanel số 5 quyến rũ đang còn vươn lên áo, lên khăn mà anh chưa buông bỏ?
          Anh nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm. Cô nhìn sau vào đôi mắt đó, một ngọn lửa nhỏ đang nhen nhóm, mãnh liệt nhưng hờ hửng, nó khác xa với những gã trai trẻ hừng hực vội đến vội đi. Anh đến với cô, mạnh mẽ nhưng nồng ấm. Chậm rãi và không hối hả, anh đang từ từ đưa cô lên tận cùng cảm xúc.
          Rồi bất chợt, anh tựa đôi tay vào hai bên bờ hông, dùng lực ngón tay miết mạnh và mông cô, mu bàn tay xé toang chiếc quần lót bé nhỏ. Cứ như thế, môi anh tiến vào giữa hai đùi, chui vào váy, anh hôn hai mờ âm đạo của cô. Quần áo của cô vẫn còn nguyên trong người.
          Hôm nay không có những sợi dây, nhưng cô vẫn có cảm giác bị trói buộc.
          Cô nằm đó, miên man, tận hưởng cảm giác mà người đàn ông xa lạ mang lại.
          Anh nhấc cô dậy, từ từ lột bỏ chiếc áo khoác. Không vứt nhanh xuống sàn, anh từ từ đặt nó lên chiếc đèn ngủ bên cạnh, không gian chợt tối hơn.
          Cô đang ngồi lên đùi của anh, để mặc đôi tay nhẹ nhàng mở khuy sau áo ngực, đưa nó sang hai cánh tay áo, và kéo nó ra ngoài. Rồi bất ngờ kéo ngược chiếc áo thun mà cô mặc lót bên trong để chống lạnh. Một động tác thuần thục, chiếc áo thun trắng dừng lại ở cổ tay cô, và hai cánh tay áo lúc nào đã là một sợi dây trói chặt hai tay cô từ lúc nào.
          Đêm nay, em là của anh.
          Anh đặt cô xuống giường, bắt cô quỳ trên nền đá cẩm thạch lạnh toát với hai tay trói chặt. Thứ duy nhất cô cảm thấy ấm lúc này là con chim căng cứng của anh. Và cô bắt đầu hôn, nhẹ nhàng, đắm đuối, bị chinh phục luôn là cái cảm giác cô mong muốn. Hôm nay, cô bị anh trói bằng chính chiếc áo của mình.
          Cô ước gì đêm đừng sáng, để cô phải rời xa anh.

*
**

          Buổi sáng của cô bắt đầu với tách capuccino nóng mà anh mang đến tận giường. Phòng tắm cũng đã mở nước sẵn, và tràn ngập hoa hồng. Cô bước vào bồn tắm, vớt những cánh hoa, và tận hưởng làn nước ấm đang nhè nhàn tràn vào cơ thể mình.
          Cô bước ra ngoài, với chiếc khăn quấn ngang ngực. Anh ngồi đó, trên ghế sofa, cô bước đến bên anh. Hai bàn tay vạm vỡ của anh ép vào mặt cô, anh tặng cô một nụ hôn, từ từ từ đặt hai tay lên vai, bắt cô phải quỳ xuống.
          Một cuộn dây đỏ đã để trên bàn từ lúc nào. Anh choàng dây qua cổ, gút một cái núi ghế đơn để cố định. Ngay cả khi trói cô, anh vẫn chăm sóc cho cô. Cô biết rõ cái nút dây này, loại nút dùng để cứu người trên sông, hay kéo người từ dưới giếng lên. Khi đầu dây bên kia kéo, cái nút này sẽ không thắt vào trong, nó sẽ dừng lại ở đó, tạo khoảng không để người ta không bị siết bụng. Và trong trường hợp này, nó sẽ là thứ giúp cho cô có thể thở được.
          Nắm hai đầu dây, anh bắt cô phải bò xuống nền. Cô ngoan ngoãn làm theo. Anh đưa cô vào thảm, kéo cô đứng dậy. một út thắt, hai nút thắt, anh choàng sợi dây qua háng, làm một nút tròn, rồi xiết mạnh. Cô rên khẽ khi anh móc đoạn dây sau cổ, kéo ngược. Cái nút thắt chạm vào âm đạo, siết mạnh. Sáng nay, cô lại bị trói.
Sợi dây như một con rắn nhanh chóng vòng ra phía trước, rồi ra phía sau, ngực cô giờ đã bị đan bởi những mắc lưới. Quần áo của cô đã được anh xếp sẵn. Tất cả đều có đủ, trừ cái quần lót đã bị anh xé nát đêm qua.
          Anh từ từ mặc chiếc áo khoác vào cho cô. Cô không được mặc quần lót, mặc váy, đeo tất chân, kể cả chiếc áo lót trắng bên trong. Che chắn cô bây giờ, chỉ có một cái áo khoác. Và anh lại nhẹ nhàng choàng khăn cho cô, kín đáo che khuất những đoạn dây bên trong.
          Anh nắm tay cô ra ngoài sảnh để ăn sáng. Anh dịu dàng, ân cần, lịch thiệp, đúng như cái cách mà anh đã đối xử với cô ngày hôm qua khi lần đầu tiên gặp mặt.
Anh nói với cô trong sáng nay sẽ đưa đoàn chuyên gia bay ra Hà Nội. Và trước khi chia tay, anh tặng cô một món quà với lời nhắn nhủ: anh luôn ở bên em.
          Anh và cô chia tay, đến khi xe đã chạy, cô chợt nhận ra cô chẳng biết một chút gì về anh, từ tên, đến số điện thoại.
         
*
**

          Những ngày cuối tuần ở Hội An trôi qua mau. Hôm nay, cô quay lại Sài Gòn để tiếp tục những công việc thường ngày của mình. Cô ngắm món quà của anh, đó là một cái chastity belt xinh xắn. Cô mang nó vào người, phía dưới có cái đầu chim nhô ra, thọc sâu vào âm đạo. Chiếc belt này không có khóa, cô có thể mở nó ra bất cứ lúc nào. Cô cũng có thể không đeo, nhưng sau biết bao lựa chọn, cô mang nó trên chuyến bay về Sài Gòn.
          Cô bị một phen thót tim khi thanh dò kiêm loại của anh an ninh hàng không phát lên tiếng tít. Đôi mắt anh ta đăm chiêu, ra chiều suy nghĩ. Anh dò lại một lần nữa, vẫn phát ra tiếng tít. Nhưng anh vẫn cho cô qua, có thể anh nghĩ rằng đó là tiếng phát ra khi máy dò phát hiện mặt dây nịt kim loai. Một cô gái xinh đẹp như cô thì chắc không thể là mối nguy hiểm cho chuyến bay được.
          Cô về lại Sài Gòn, mỗi lần chiếc máy bay rung lắc, hay chiếc taxi nghiêng nhẹ trên đường, chiếc belt lại ấn vào âm đạo của cô.
          Ướt đẫm, nước mắt cô tuôn rơi.
          Người tài xế vẫn nhìn cô với ánh mắt kính trọng, đưa vali, và không quên chúc cô một buổi tối ngon giấc./.



         

         








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét